top of page

HÃY TIN MẸ!




Tác giả: Trần Thu Hiền

"Có thể trong mắt người khác mẹ tôi là con người bình thường nhưng trong mắt tôi người phụ nữ ấy lại là tất cả.

Hồi còn nhỏ, tôi những tưởng rằng mình là người hạnh phúc nhất thế gian vì được sống trong tình yêu thương bao bọc của cả bố và mẹ. Nhưng chuyện tương lai nào ai có thể đoán trước được điều gì. Tổ ấm mà tôi từng cho đó là niềm tự hào, là nơi đã cất giấu biết bao hồi ức đẹp đẽ, là nơi mang đến cho tôi cảm giác bình yên, vỗ về nay đã không còn nữa. Bố mẹ tôi ly hôn và tôi cùng đứa em trai theo mẹ về ngoại ở. Cũng bắt đầu từ đây mẹ tôi phải vác lên mình một trọng trách cao cả hơn bao giờ hết - vừa làm một người mẹ ân cần, chu đáo vừa làm một người cha sẵn sàng đứng lên bảo vệ các con.

Mẹ luôn cố gắng cho chúng tôi tất cả những gì cần thiết trong cuộc sống. Từ sách vở, cơm nước, quần áo mẹ không để chúng tôi thiếu thốn bất cứ thứ gì. Mẹ hay nói với tôi rằng: "Việc của con bây giờ là chăm ngoan, học giỏi. Cần gì cứ nói với mẹ một tiếng. Con người ta có thì con mẹ cũng phải có. Mẹ sẽ cố gắng làm tròn nghĩa vụ của bản thân và cả phần của bố con nữa. Chắc hẳn con chịu nhiều thiệt thòi lắm! Mẹ hiểu điều đó! Nhưng hãy tin mẹ. Mẹ sẽ cho con một cuộc sống đầy đủ như bao gia đình khác. Mẹ sẽ cố gắng quan tâm, yêu thương con để con không còn cảm thấy cô đơn, buồn chán nữa."

Nhìn ánh mắt của mẹ lúc đó tuy có phần mệt mỏi nhưng sâu trong đó tôi vẫn cảm nhận được tình yêu mà mẹ giành cho hai chị em tôi lớn lao đến mức nào. Và tôi hoàn toàn tin vào những lời nói ấy. Mỗi ngày, mẹ lại hóa thân vào những nghề nghiệp khác nhau. Khi thì làm đầu bếp nấu cho tôi những bữa cơm gia đình thơm ngon. Khi thì lại hóa thân thành cô giáo dạy tôi tô viết từng nét chữ, giải từng bài toán trên trang sách nhỏ. Và hơn thế, mẹ còn là một người bác sĩ luôn chăm sóc, lo lắng cho chị em tôi mỗi khi chúng tôi bị ốm. Nhớ ngày ấy sức khỏe tôi yếu lắm, lại thường xuyên sốt cao mẹ phải chạy đi chạy lại tất bật cả đêm săn sóc cho tôi. Chính vì vậy, đối với tôi mẹ là người bác sĩ tận tụy nhất mà tôi từng gặp.

Giờ nghĩ lại ngót nghét cũng chừng 8 năm rồi. Bởi lúc tôi học lớp 3 mẹ đã để chị em tôi cho ông bà ngoại chăm sóc còn mình thì sang xuất khẩu lao động bên nước ngoài. Cũng từ đây, không hiểu lý do gì tôi dần dần ít nói chuyện với mẹ hơn, càng không hay thể hiện những câu nói yêu thương đối với mẹ như: "Mẹ có khỏe không?", "Mẹ làm việc có mệt lắm không?", "Mẹ có ăn uống đầy đủ không?" hay đơn giản hơn là chỉ có 3 chữ "Con yêu mẹ" mà tôi cũng chưa lần nào dám thổ lộ. Đôi lúc tôi cảm thấy tôi tệ lắm. Chỉ có ngần ấy câu thôi tại sao lại chẳng thể nói ra được với mẹ - người phụ nữ đã vì tôi mà hy sinh cả một đời. Những lúc tôi bị sốt cao phải đi tiếp nước mặc cho công việc bận thế nào mẹ vẫn gọi về hỏi thăm tôi xem tôi cảm thấy đỡ chưa, có đau có mệt ở đâu không? Nghe những lời đó dù ở cách xa nhau đến hàng nghìn cây số tôi vân cảm nhận được sự quan tâm của mẹ giành cho mình.

Có lẽ tình mẫu tử thiêng liêng của mẹ con tôi đã đánh bật đi khoảng cách không gian, thời gian dài rộng, vô hình. Mẹ tôi tựa như một bác sĩ tâm lý chỉ cần nhìn vào ánh mắt, ngôn ngữ, hành động của những đứa con của mình là có thể thấu hiểu chúng đang nghĩ gì, muốn gì và cần gì.Còn tôi, mỗi khi nghe tin mẹ ốm thì tôi cũng lo lắm nhưng nào có thể làm được gì ngoài những lời hỏi thăm động viên mẹ mau khỏi bệnh. Thậm chí những lời ấy tôi còn không thể nói trực tiếp với mẹ mà chỉ gián tiếp qua những dòng tin nhắn mà thôi. Tôi là một con người có tính rụt rè, lại thêm phần dễ xúc động nên khi đối diện với mẹ nghĩ về những gì mẹ đã làm cho tôi tôi sợ mình sẽ không kìm được mà khóc òa lên mất. Tôi không muốn trở thành một đứa con yếu đuối trong mắt mẹ. Tôi phải cố gắng trở thành một người con gái trưởng thành, dũng cảm giống như mẹ vậy!

Giờ đây đối với tôi, người phụ nữ ấy không đơn giản là một người bình thường như bao người khác mà chính là một thiên sứ được ông trời phái xuống để chăm sóc một đứa trẻ " không biết lớn " như tôi. Mẹ ơi! Chỉ còn 1 năm nữa thôi là gia đình nhỏ của mình có thể đoàn tụ! Đến lúc đó con sẽ có đủ can đảm đứng trước mặt mẹ và nói "Con yêu mẹ! Mẹ phải chịu khổ vì gia đình nhiều rồi! Hãy để con chăm sóc cho mẹ giống như mẹ đã từng làm một người bác sĩ để chăm sóc cho con! Con sẽ lớn nhanh thôi! Những khó khăn, những giọt nước mắt muộn phiền trên khuôn mặt phúc hậu của mẹ hãy để cho con lau! Hãy để cho đứa con gái này một lần trong đời trở thành thiên sứ để bảo vệ mẹ, mẹ nhé!".

Nhân ngày của mẹ 10/5 xin gửi lời chúc tốt đẹp nhất, lời cảm ơn đến những người mẹ - những người phụ nữ tuyệt vời đang ngày ngày hy sinh thầm lặng để chăm sóc cho tổ ấm gia đình."


-----------------------------------

Thử thách viết “Mẹ là Bác sĩ” là nơi bạn có thể chia sẻ những câu chuyện về người Mẹ của mình, để lan tỏa những tình cảm trân quý nhất tri ân đến Mẹ nhân “Ngày của Mẹ” (10/5/2020).

1 lượt xem0 bình luận

Bài đăng gần đây

Xem tất cả
bottom of page