Tác giả: Ngô Thị Hoàng Hà
Dạo gần đây mình quyết định sẽ đi xăm nên có tìm kiếm một vài từ ngữ thích hợp. Mình bắt gặp từ “Panacea”, nghĩa là liệu pháp chữa lành mọi tổn thương. Và ngay lúc ấy, nhìn vào từ này, mình nghĩ đến Mẹ. Đúng, mẹ mình chính là người chữa lành.
Lúc mình còn nhỏ, chính xác là khi mình 4 tháng và anh trai mình 4 tuổi thì bố mình sang Hàn công tác. Suốt thời gian 9 năm 10 tháng bố không có nhà, một mình mẹ nuôi hai anh em mình khôn lớn. Mẹ có thể làm bất cứ thứ gì từ nấu cơm, giặt giũ, dọn nhà cho đến thay bóng điện, sửa vòi nước. Một quãng tuổi thơ thật dài không có bố ở bên nhưng chưa bao giờ mẹ để mình phải thiệt thòi. Mẹ chữa lành sự trống vắng của một đứa trẻ không được ở bên bố.
Lúc mình định bỏ cuộc, chính mẹ đã là người giữ mình lại, gieo vào lòng mình những hạt mầm của hy vọng. Để đến khi mỗi lần đứng trước khó khăn, câu nói của mẹ như một viên thuốc tăng lực cho mình cố gắng: “Có mục đích lớn lao sẽ có sức mạnh cao cả. Con bỏ cuộc một lần là một lần đánh mất cơ hội đấy”. Những lúc như thế, mẹ chữa lành sự tự ti, yếu đuối và những mặc cảm trong lòng mình.
Lúc mình bị phán xét, hoài nghi, tưởng như bị cả thế giới quay lưng thì mẹ vẫn luôn ở cạnh mình, tin tưởng và ủng hộ mình. Tình yêu của mẹ khi ấy tựa như một chiếc vòng bảo vệ mà khi mình ở trong đó, không có một kẻ nào, không có một lời phán xét nào có thể chạm tới và làm tổn thương mình. Khi ấy, mẹ chữa lành những vết thương mà mình gặp phải trong hành trình khôn lớn.
Lúc mình chia tay một mối tình, mình đã định giấu nhẹm nó đi, mình không muốn mẹ lo lắng vì mẹ đã có quá nhiều thứ phải lo toan rồi. Nhưng khi tâm sự với mẹ, nói hết những hỗn độn trong lòng ra thì mình tự hỏi tại sao lại không tâm sự với mẹ sớm hơn nhỉ. Các bạn đừng nghĩ mẹ thuộc thế hệ khác nên chuyện tình cảm không phù hợp để chia sẻ nhé. Vì mẹ mình đã cho mình thấy rằng dù thuộc thế hệ nào, dù già hay trẻ thì mẹ cũng từng trải qua một thời thanh xuân tươi trẻ, nhiệt huyết và cũng đầy nuối tiếc. Mẹ nói với mình rằng ai cũng có những kỉ niệm để thương để nhớ, hãy giữ những gì con muốn giữ và bỏ những gì đáng phải bỏ. Khi ấy, mẹ cùng mình chữa lành vết xước đầu tiên trong trái tim sau khi đi qua một mối tình.
Từ nhỏ cho đến lớn mẹ vẫn luôn đồng hành cùng mình như thế. Thế nhưng đã có những lúc ham vui mà không quan tâm mẹ, có những lúc bồng bột làm mẹ buồn. Cho đến 2 tháng cách ly xã hội, được ở nhà với mẹ nhiều hơn mình mới tự hỏi, đã bao lâu rồi mình chưa nói lời yêu mẹ, đã bao lâu rồi mình không ôm mẹ mà chỉ ôm deadlines từ sếp, đã bao lâu rồi hai mẹ con chưa đi “hẹn hò” riêng mẹ nhỉ.
Hôm nay, khi nhìn vào màn hình điện thoại của mình với câu nói “Vết thương là nơi ánh sáng đi vào bên trong bạn”. Mẹ đã nói với mình rằng, rồi ánh sáng sẽ đi vào và lấp đầy những vết thương, nhưng sẽ nhanh hơn nếu nội tại của con đã có những tia sáng.
Cảm ơn mẹ, tia sáng của con, mặt trời của con. Tất cả những đẹp đẽ nhất của con chính là mẹ. Dù không phải là bác sĩ, nhưng mẹ là người chữa lành mọi vết thương trong con. Con yêu mẹ!
----------------------------------------------------------
Thử thách viết “Mẹ là Bác sĩ” là nơi bạn có thể chia sẻ những câu chuyện về người Mẹ của mình, để lan tỏa những tình cảm trân quý nhất tri ân đến Mẹ nhân “Ngày của Mẹ” (10/5/2020).
Comments